Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

Đêm tân hôn với bố chồng

Tôi không biết phải nói làm sao trong đêm đầu tiên đó. Tôi đau đớn, sợ hãi, cảm giác tội lỗi nhưng cũng có những cảm giác lạ lẫm rung động. Tôi bị ám ảnh suốt một tuần. Mỗi khi nhìn thấy bố chồng là tôi muốn bỏ chạy. Tôi không muốn kể với chồng tôi. Tôi cũng không biết nói sao về bản thân mình nữa.




Tôi về làm dâu như một đứa con gái được gán nợ. Gia đình tôi khi ấy tan nát vì mẹ chơi hụi, xong nợ cả mấy tỷ đồng, phải bỏ trốn vào Nam. Bố tôi cùng quẫn tính tự tử.

Lúc đó ông ấy vô tình đi qua khu nhà tôi, ghé chơi. Rồi mấy ngày sau bố tôi nói tôi phải lấy chồng giúp gia đình thoát vận hạn này. Chồng tôi là con trai ông ấy, một thanh niên ba chục tuổi, đang làm kỹ sư và chủ một công ty xây dựng. Bố tôi nói gia đình người ta quyền thế, giàu có, tôi không cần làm gì mà cũng hưởng thái bình. Tôi có xem qua tấm hình chân dung anh thanh niên, thấy anh ấy khá đẹp trai. Tôi nghĩ vậy cũng tốt.

Đám cưới được tiến hành sau đó một tháng. Mọi thủ tục rất nhanh gọn. Chồng tôi là một người chu đáo, nhẹ nhàng. Tôi cứ nghĩ cuộc đời mình như vậy cũng được rồi. Đêm tân hôn, thấy chồng biến mất tôi đi tìm và bất ngờ thấy chồng tôi đang hôn đắm đuối chàng phù rể của anh ấy. Họ giật mình khi thấy tôi chết trân ở đó. Buông nhau ra, chồng tôi bình tĩnh nói:

Anh muốn nói chuyện với em! Tôi sững sờ không thốt nên lời. Hóa ra chàng phù rể đó chính là bồ của chồng tôi từ lâu.

Chồng tôi đêm đó nằm trên giường, khóc như mưa gió, tâm sự với tôi mọi điều. Bảo anh là người đồng tính thì mẹ anh không chịu nổi, đã liều thân quyên sinh, còn bố anh như hóa điên. Bố anh liền nghĩ cách kiếm cho anh một cô vợ và làm đám cưới thật rình rang để thiên hạ khỏi ồn ào.

Không hiểu sao tôi lại không hận chồng, tôi thấy thương anh ấy nhiều hơn. Âu cũng là số phận tôi. Nhiều khi tôi còn đùa với anh, lỡ mà có người yêu em và em yêu lại, anh có giết em không? Anh ấy thần người ra, rồi ôm tôi vào lòng.

Một đêm anh đi vắng, bố chồng tôi cũng đi nhậu ở đâu đó về. Nhìn tôi từ đầu đến chân với ánh mắt có gì đó lạ lẫm ngạc nhiên. Tôi dìu bố chồng vào phòng và ông chiếm đoạt đời con gái của tôi.

Tôi không biết phải nói làm sao trong đêm đầu tiên đó. Tôi đau đớn, sợ hãi, cảm giác tội lỗi nhưng cũng có những cảm giác lạ lẫm rung động. Tôi bị ám ảnh suốt một tuần. Mỗi khi nhìn thấy bố chồng là tôi muốn bỏ chạy. Tôi không muốn kể với chồng và cũng không biết nói sao về bản thân mình nữa.

Tôi biết khi tôi nói ra sự thật này tôi sẽ bị “ném đá” rất nhiều. Nhưng sự thực là những lần sau đó tôi có cảm xúc và tôi thỏa mãn khi ‘quanhệ’ với người đàn ông đó. Nó không còn là cảm giác bị cưỡng hiếp. Mà nó thành một sự thỏa mãn nhục dục giữa người đàn ông và người đàn bà, điều mà chồng tôi không làm được.

Mọi chuyện lẽ ra sẽ êm đẹp, cho đến khi tôi nhận ra mình đã có bầu. Và bố chồng bắt tôi bỏ cái thai đi.

Nhưng tôi chưa kịp làm chuyện đó, thì chồng tôi đã biết. Bữa đó anh đi công tác và theo lịch trình thì hai ngày nữa mới về. Nhưng không ngờ anh bay về sớm. Mới 8h tối tôi đã chấp nhận đòi hỏi của bố chồng. Và chồng tôi chết lặng khi biết sự thật đó.

Tôi quỳ xuống, xin lỗi chồng tôi. Đêm đó cả hai chúng tôi cùng khóc. Chồng tôi nói, anh ấy biết tôi đã có thai. Nhưng anh nghĩ có lẽ đó là của ai đó và anh chấp nhận đó là con anh, anh sẽ chăm sóc nó, miễn là tôi hạnh phúc.

Chồng tôi nói, anh có thể tha thứ cho em tất cả. Nhưng đừng phạm sai lầm như vậy một lần nào nữa. Ngoài chuyện anh ấy không có khả năng ngủ với phụ nữ, anh ấy là một người tốt đến mức hoàn hảo. Anh đã quá bao dung với tôi.

Mấy hôm sau, bố chồng tôi bị bắt do chuyện làm ăn đổ bể và nợ nần quá nhiều. Tôi không biết mình nên làm gì. Nhưng tôi nghĩ đây cũng là một cách để thực tại này đỡ ngang trái hơn.

Theo VNE


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét